Streptococcus agalactiae là gì? Các công bố khoa học về Streptococcus agalactiae

Streptococcus agalactiae, còn được gọi là bệnh hoại tử vi khuẩn Gro, là một loại vi khuẩn gram dương gây bệnh cho con người và động vật. Loại vi khuẩn này có th...

Streptococcus agalactiae, còn được gọi là bệnh hoại tử vi khuẩn Gro, là một loại vi khuẩn gram dương gây bệnh cho con người và động vật. Loại vi khuẩn này có thể gây ra nhiều bệnh như viêm màng não, viêm phổi và nhiễm trùng huyết. Nó cũng có thể gây ra viêm nhiễm hậu môn và âm đạo ở phụ nữ, và viêm nhiễm tiểu đường ở người già.
Streptococcus agalactiae được tìm thấy tự nhiên ở hệ thống niệu sinh dục ở phụ nữ và hệ tiêu hóa ở người đàn ông. Nó cũng là một tác nhân gây bệnh nổi tiếng trong việc gây ra nhiễm trùng cho trẻ sơ sinh, đặc biệt là trong những trường hợp nhiễm khuẩn từ mẹ sang con trong quá trình sinh.

Vi khuẩn này thường được chẩn đoán thông qua xét nghiệm nước tiểu, xét nghiệm hậu sản, hoặc xét nghiệm mẫu máu. Việc sử dụng kháng sinh phù hợp là cần thiết để điều trị nhiễm trùng Streptococcus agalactiae.

Do đó, trong quá trình thai kỳ, việc kiểm tra nhiễm trùng bởi Streptococcus agalactiae đối với phụ nữ mang thai rất quan trọng để ngăn chặn truyền nhiễm từ mẹ sang con khi sinh.
Streptococcus agalactiae cũng có thể gây nhiễm trùng trong cơ thể người khi hệ thống miễn dịch suy giảm hoặc ở những người có các yếu tố nguy cơ khác nhau. Các nhiễm trùng khác gồm viêm khớp, viêm gan hoặc viêm màng não.

Ngoài ra, vi khuẩn này cũng có thể gây ra nhiễm trùng ở động vật như bò, cừu và cá.

Để chẩn đoán nhiễm trùng do Streptococcus agalactiae, việc thu thập mẫu sinh học và xác định vi khuẩn thông qua các phương pháp xét nghiệm sinh học là cần thiết. Việc chẩn đoán chính xác sẽ giúp điều trị hiệu quả và ngăn chặn sự lan truyền của vi khuẩn này.
Streptococcus agalactiae còn được gọi là Group B streptococcus (GBS) và nó thường tồn tại tự nhiên trong đường hô hấp và đường tiêu hóa của con người mà không gây ra triệu chứng. Tuy nhiên, nó có thể gây ra các vấn đề nghiêm trọng cho trẻ sơ sinh nếu mẹ nhiễm trùng GBS và truyền sang con trong quá trình sinh.

Chính vì vậy, việc kiểm tra xem phụ nữ mang thai có nhiễm trùng GBS sẽ giúp xác định liệu pháp phòng tránh cần thiết để bảo vệ sức khỏe của trẻ. Nếu nhiễm trùng được xác định, người phụ nữ mang thai có thể được điều trị bằng kháng sinh để giảm nguy cơ truyền nhiễm sang trẻ sơ sinh.

Vì vậy, việc hiểu về Streptococcus agalactiae là quan trọng trong việc quản lý sức khỏe phụ nữ mang thai và bảo vệ sức khỏe của trẻ sơ sinh.
Streptococcus agalactiae cũng có thể gây nhiễm trùng hô hấp, như viêm phổi, trong những trường hợp đặc biệt, đặc biệt là ở những người có hệ thống miễn dịch suy giảm hoặc ở những người già.

Ngoài ra, vi khuẩn GBS cũng có thể gây nhiễm trùng trong các cấu trúc sụn, đối với phụ nữ đặc biệt sau khi sinh, nó có thể gây viêm hậu sản và nhiễm trùng tử cung.

Điều này chỉ ra mức độ nguy hiểm của Streptococcus agalactiae và tầm quan trọng của việc chẩn đoán và điều trị nhiễm trùng này một cách đúng đắn. Đồng thời, cũng nhấn mạnh sự cần thiết của việc kiểm tra nhiễm trùng GBS trong thai kỳ và sau khi sinh để ngăn chặn những tác động tiêu cực đối với sức khỏe của mẹ và trẻ.

Danh sách công bố khoa học về chủ đề "streptococcus agalactiae":

Standardization and evaluation of the CAMP reaction for the prompt, presumptive identification of Streptococcus agalactiae (Lancefield group B) in clinical material
Journal of Clinical Microbiology - Tập 1 Số 2 - Trang 171-174 - 1975
Primary cultures of clinical material were screened for the presence of colonies suspected of being Streptococcus agalactiae (Lancefield group B). Sixty-three such cultures and 108 other isolates of beta-hemolytic streptococci (groups A, C, and G), encountered during the first 3 months of the investigation, were studied by Lancefield grouping, sodium hippurate hydrolysis, and a standardized CAMP test. All streptococci were inoculated perpendicularly to streaks of a beta-toxin-producing staphylococcus on sheep blood agar plates and incubated aerobically in a candle jar and anaerobically at 37 C. Plates were examined after 5 to 6 and 18 h of incubation. The production of a distinct "arrowhead" of hemolysis was indicative of a positive CAMP reaction. All group B streptococci produced a positive CAMP reaction in the candle jar or anaerobically, usually within 5 to 6 h, and aerobically after 18 h of incubation. All group A streptococci produced a positive reaction only under anaerobic conditions. Groups C and G streptococci were negative under all atmospheres. The CAMP reaction is a prompt and reliable procedure for the presumptive identification of group B streptococci when a candle jar atmosphere is used during incubation.
Immunochemistry of capsular type polysaccharide and virulence properties of type VI Streptococcus agalactiae (group B streptococci)
Infection and Immunity - Tập 61 Số 4 - Trang 1272-1280 - 1993
The immunochemistry of capsular type polysaccharide and virulence characteristics of group B streptococci (GBS), type VI, were studied. By high-pressure anion-exchange chromatography and pulsed amperometric detection, as well as by 13C nuclear magnetic resonance analysis, both extracellular and cell-bound polysaccharides were found to contain glucose, galactose, and N-acetylneuraminic acid in the molar ratio of 2:2:1, respectively. At variance with all other GBS serotypes described to date (Ia, Ib, II, III, IV, and V), no N-acetylglucosamine was present, whatever the source of the material (secreted or cell bound; reference or clinical isolate). Sialic acid was probably involved in the immunodeterminant structure of this new serotype since cleavage of this sugar from the polysaccharide gave rise to an antigen which reacted very weakly with type VI antiserum and to a precipitation line in immunodiffusion with no identity with the native type VI polysaccharide. By using type VI antiserum and the protein A-gold technique, a large capsule was observed in the type VI GBS reference strain by electron microscopy. All type VI strains examined were lethal for CD-1 mice, the 50% lethal dose after intraperitoneal challenge ranging from 1.0 (+/- 0.9, standard deviation) x 10(5) to 2.5 (+/- 1.5, standard deviation) x 10(5) CFU per mouse. A rabbit antiserum against capsular type polysaccharide exhibited both protective activity for mice injected intraperitoneally with type VI reference strain or with clinical isolates and opsonic activity in a phagocytosis assay.
Commensal Streptococcus agalactiaeisolated from patients seen at University Hospital of Londrina, Paraná, Brazil: capsular types, genotyping, antimicrobial susceptibility and virulence determinants
BMC Microbiology - - 2013
Abstract Background Streptococcus agalactiae or Group B Streptococci (GBS) have the ability to access various host sites, which reflects its adaptability to different environments during the course of infection. This adaptation is due to the expression of virulence factors that are involved with survival, invasion and bacterial persistence in the host. This study aimed to characterize GBS isolates from women of reproductive age seen at University Hospital of Londrina, according to capsular typing, genetic relatedness, antimicrobial susceptibility profile and occurrence of virulence determinants. Results A total of 83 GBS isolates were enrolled in this study. Capsular types Ia (42.2%), II (10.8%), III (14.5%) and V (30.1%) were identified in most GBS. One isolate each was classified as type IX and non-typeable. A total of 15 multiple locus variable number of tandem repeat analysis (MLVA) types were identified among the isolates, seven were singletons and eight were represented by more than four isolates. All isolates were susceptible to penicillin, ampicillin, cefepime, cefotaxime, chloramphenicol, levofloxacin and vancomycin. Resistance to erythromycin and clindamycin was observed in 19.3 and 13.3% of isolates, respectively. All isolates resistant to clindamycin were simultaneously resistant to erythromycin and were distributed in the capsular types III and V. One isolate showed the constitutive macrolide-lincosamide-streptogramin B (cMLSB) phenotype and ten showed the inducible MLSB (iMLSB) phenotype. The mechanism of resistance to erythromycin and clindamycin more prevalent among these isolates was mediated by the gene ermA, alone or in combination with the gene ermB. The isolates displaying resistance only to erythromycin belonged to capsular type Ia, and showed the M phenotype, which was mediated by the mefA/E gene. All isolates harbored the gene hylB and at least one pilus variant, PI-1, PI-2a or PI-2b. Although cylE was observed in all GBS, four isolates were classified as gamma-hemolytic and carotenoid pigment non-producers. Conclusions Our results indicate the potential virulence of commensal GBS isolates, reinforcing the need for continued screening for this bacterium to prevent infections. The distribution of capsular and pili antigens, and MLVA profiles was also identified, which may contribute to the development of new strategies for the prevention and treatment of GBS infection.
The closely related ermB-ermAM genes from Clostridium perfringens, Enterococcus faecalis (pAM beta 1), and Streptococcus agalactiae (pIP501) are flanked by variants of a directly repeated sequence
Antimicrobial Agents and Chemotherapy - Tập 39 Số 8 - Trang 1830-1834 - 1995
The Clostridium perfringens macrolide-lincosamide-streptogramin B resistance gene, ermBP, was sequenced and shown to be identical to the ermB-ermAM gene from the promiscuous Enterococcus faecalis plasmid pAM beta 1 and to have at least 98% nucleotide sequence identity to other ermB-ermAM genes. Flanking the ermBP structural gene were almost identical directly repeated 1,341-bp sequences (DR1 and DR2). These repeats potentially encoded a 298 (or 284)-amino-acid protein that had sequence similarity to chromosomal and plasmid partitioning proteins. The pAM beta 1 and Streptococcus agalactiae (pIP501) erm determinants appeared to have DR2 but had similar internal 973- or 956-bp deletions in DR1, respectively. Some of the other ermB-ermAM class determinants had small portions of DR1, but none had complete copies. It is postulated that the C. perfringens ermBP determinant was derived from an enterococcal or streptococcal determinant that had complete copies of both DR1 and DR2.
Characterization of Isolates of <i>Streptococcus agalactiae</i> from Diseased Farmed and Wild Marine Fish from the U.S. Gulf Coast, Latin America, and Thailand
Journal of Aquatic Animal Health - Tập 27 Số 2 - Trang 123-134 - 2015
AbstractWe examined Lancefield serogroup B Streptococcus isolates recovered from diseased, cultured hybrid Striped Bass (Striped Bass Morone saxatilis × White Bass M. chrysops) and wild and cultured Gulf Killifish Fundulus grandis from coastal waters of the U.S. Gulf of Mexico (Gulf coast) and compared those isolates to strains from tilapias Oreochromis spp. reared in Mississippi, Thailand, Ecuador, and Honduras and to the original Gulf coast strain identified by Plumb et al. (1974). The isolates were subjected to phylogenetic, biochemical, and antibiotic susceptibility analyses. Genetic analysis was performed using partial sequence comparison of (1) the 16S ribosomal RNA (rRNA) gene; (2) the sipA gene, which encodes a surface immunogenic protein; (3) the cspA gene, which encodes a cell surface‐associated protein; and (4) the secY gene, which encodes components of a general protein secretion pathway. Phylogenies inferred from sipA, secY, and cspA gene sequence comparisons were more discriminating than that inferred from the 16S rRNA gene sequence comparison. The U.S. Gulf coast strains showed a high degree of similarity to strains from South America and Central America and belonged to a unique group that can be distinguished from other group B streptococci. In agreement with the molecular findings, biochemical and antimicrobial resistance analyses demonstrated that the isolates recovered from the U.S. Gulf coast and Latin America were more similar to each other than to isolates from Thailand. Three laboratory challenge methods for inducing streptococcosis in Gulf Killifish were evaluated—intraperitoneal (IP) injection, immersion (IMM), and immersion plus abrasion (IMMA)—using serial dilutions of S. agalactiae isolate LADL 97‐151, a representative U.S. Gulf coast strain. The dose that was lethal to 50% of test fish by 14 d postchallenge was approximately 2 CFU/fish via IP injection. In contrast, the fish that were challenged via IMM or IMMA presented cumulative mortality less than 40% by 14 d postchallenge.Received July 31, 2014; accepted March 11, 2015
Tổng số: 410   
  • 1
  • 2
  • 3
  • 4
  • 5
  • 6
  • 10